“Tôi là Lucian,” anh ta nói, cảnh giác bắt tay cô.
“Thật mừng khi được biết anh, anh bạn,” Rafen nói, vỗ lưng anh ta như một người đồng đội cũ. Miss Fortune thấy sự thân mật của Rafen khiến Lucian không thoải mái, như thể anh ta đã quên cách xử sự với người khác.
Ánh mắt anh quét qua rìa quảng trường, ngón tay nhảy múa trên báng súng.
“Anh có đôi mắt tinh tường đấy, Lucian,” Miss Fortune nói.
“Chúng ta nên đi.” anh nói. “Bóng Ma Chiến Tranh sẽ quay lại.”
“Anh ta nói đúng,” Rafen nhìn cô cầu khẩn. “Đến lúc vào trong và đóng cửa lại rồi.”
“Không. Chúng ta ra đây để chiến đấu.”
“Nghe này, tôi hiểu, Sarah. Chúng ta giành được Bilgewater và cô cần chiến đấu để giữ nó, để cho mọi người thấy cô còn mạnh hơn Gangplank. Chà, cô đã làm được rồi. Chúng ta đã tiến vào Màn Sương Đen và chúng ta đã đánh với người chết. Thế còn hơn tất cả những gì hắn ta từng làm. Bất kỳ ai dám liều nhìn ra ngoài cửa sổ đều biết điều đó. Quỷ thật, ngay cả những ai không nhìn ra ngoài thì cũng nghe thấy tiếng. Cô còn muốn gì nữa?”
“Chiến đấu vì Bilgewater.”
“Có chiến đấu vì Bilgewater và có chết vì Bilgewater,” Rafen nói. “Tôi hoàn toàn đồng ý với cái thứ nhất, nhưng không thích cái thứ hai lắm. Những người này đã theo cô vào địa ngục, giờ đã đến lúc quay lại rồi.”
Miss Fortune quay lại đối diện với đội chiến binh của cô, ai nấy đều tả tơi, một người đã chết. Họ đều là những kẻ bán mạng vì tiền, nhưng họ đã làm mọi việc cô đòi hỏi, thậm chí còn hơn thế. Đâm đầu vào Màn Sương Đen có lẽ là việc dũng cảm nhất họ từng làm và cô không thể trả công họ bằng việc dẫn họ đến cái chết chỉ để thỏa mãn ý muốn báo thù của mình.
“Ông nói đúng,” cô thở dài. “Chúng ta xong việc ở đây rồi.”
“Thế thì hy vọng vận may sẽ đi theo cô,” Lucian nói, anh quay đi và rút cặp súng kỳ lạ ra.
“Chờ đã,” Miss Fortune gọi. “Đi cùng chúng tôi đi.”
Lucian lắc đầu. “Không, có một tên ác ma tôi cần phải tiêu diệt. Hắn tên là Thresh, Cai Ngục Xiềng Xích. Tôi nợ hắn cái chết.”
Miss Fortune thấy mắt Lucian tối sầm lại và nhận ra những cảm xúc cô từng có khi mẹ mình bị sát hại.
“Hắn đã cướp đi người thân của anh sao?” cô hỏi.
Lucian gật đầu, rồi không nói gì nữa, nhưng sự im lặng của anh đã nói lên nhiều điều.
“Đây không phải lần đầu anh chiến đấu với kẻ chết,” cô nói, “nhưng anh sẽ không qua nổi đêm nay nếu ờ ngoài này một mình. Tôi chắc điều này chẳng có ý nghĩa gì với anh, nhưng dù Thresh đã cướp đi ai đó của anh, người ấy cũng không muốn anh phải chết ở đây.”
Lucian cúi đầu, và Miss Fortune thấy một mặt dây chuyền bạc hiện ra trên cổ anh. Chỉ là cô tưởng tượng hay là màn sương đã khiến nó lung linh huyền ảo dưới ánh trăng?
“Đi cùng chúng tôi,” Miss Fortune nói. “Tìm nơi nào đó an toàn đến sáng và anh sẽ được sống để làm những gì anh muốn.”
“An toàn? Nơi nào an toàn trong thành phố này chứ?” Lucian hỏi.
“Tôi nghĩ tôi biết một chỗ,” Miss Fortune đáp.
Một đống đổ nát vương vãi xung quanh ông, và Miss Fortune ngước lên để xem ông đã rơi từ tận đâu xuống những căn nhà bên sườn vách đá thế này.
Một quãng đường dài, và việc ông còn sống đúng là một phép màu.
Lucian nâng súng lên, nhưng cô lắc đầu.
“Không, người này vẫn còn sống.”
Những tiếng kêu ú ớ vang lên trong tấm màn, những câu chửi thề đủ khiến một người bị đánh chết ở nhiều vùng đất khác, hét ra bởi một giọng Freljord không thể lẫn vào đâu được.
Cô đặt đầu mũi kiếm lên tấm màn và rạch một đường. Như một con thủy quái chui ra khỏi bụng mẹ, một người đàn ông khổng lồ râu ria xồm xoàm lăn xuống nền sỏi. Mùi cá ươn và rác rưởi bám đầy trên người ông.
Ông loạng choạng đứng dậy, vung vẩy cây rìu có lưỡi làm bằng một mảnh băng như kim cương.
“Đường nào đến Cảng Lò Mổ?” ông nói bằng giọng lè nhè của một kẻ say. Ông nhìn quanh, bối rối, đầu đầy vết sưng và bầm tím.
“Bình thường thì tôi sẽ bảo ông đi theo cái mũi của mình,” Miss Fortune đáp, “nhưng tôi sẽ ngạc nhiêu nếu ông còn ngửi thấy cái gì đấy.”
“Ta sẽ giết con Krakenwyrm đó mười lần nếu cần phải làm thế,” ông nói. “Ta nợ nó cái chết.”
“Tối nay có nhiều chuyện xảy ra thật,” Miss Fortune nói.