Lặng im phủ xuống khi Màn Sương Đen bay ra đại dương, quay về hòn đảo bị nguyền rủa mà nó thống trị.
Mặt trời nhô lên nơi chân trời phía Đông, và những cơn gió trong lành thổi qua thành phố khi người dân Bilgewater cùng thở phào.
Đêm Thống Khổ đã qua.
“Cho đến lần sau thôi,” Illaoi mệt mỏi đáp. “Sự thèm khát của Màn Sương Đen luôn âm ỉ như một cơn bệnh.”
“Bà đã làm gì?”
“Làm điều phải làm.”
“Dù gì thì cũng cảm ơn bà.”
Illaoi lắc đầu và vòng cánh tay mạnh mẽ qua vai Miss Fortune.
“Cảm tạ nữ thần ấy,” Illaoi nói. “Hiến tế cái gì đi. Cái gì to vào.”
“Tôi sẽ làm thế,” Miss Fortune đáp.
“Tốt hơn là cô nên làm. Thần linh của tôi không thích những lời hứa suông đâu.”
Một lời đe dọa ngấm ngầm, và trong thoáng chốc cô nghĩ đến việc bắn một viên đạn vào đầu bà ta. Nhưng trước khi cô có thể nhích tay đến báng súng, Illaoi đã đổ gục xuống. Miss Fortune nắm lấy tay bà, nhưng vị nữ tư tế quá to con để cô đỡ được một mình.
Cả hai ngã xuống sàn nhà bằng vỏ sò.
“Rafen, giúp tôi kéo bà ta dậy,” cô nói.
Hai người vực Illaoi dựa vào một cái ghế gãy, càu nhàu vì phải gắng sức di chuyển thân hình khổng lồ của bà ta.
“Quý Bà Râu nổi lên khỏi mặt biển…” Rafen nói.
“Đừng có ngu ngốc mãi thế,” Illaoi nói. “Ta đã bảo Nagakabouros không sống dưới biển.”
“Vậy thì ở đâu?” Rafen hỏi. “Trên trời sao?”
Illaoi lắc đầu và đấm vào ngực anh ta. Rafen co rúm lại vì đau
“Ngươi sẽ tìm thấy thần ở đó.”
Illaoi nở nụ cười và nhắm mắt lại.
“‘Bà ta chết chưa?” Rafen hỏi, tay vẫn đang xoa ngực.
Illaoi giang tay tát anh ta một cái.
Rồi bà ta bắt đầu ngáy như sấm.