Một cái tên thích hợp cho quãng thời gian đáng sợ đó, nhưng chỉ diễn tả được một phần sự kinh khủng ở nơi xuất xứ của nó. Liệu có ai ở đây thực sự hiểu được tấn bi kịch trên Quần Đảo Bóng Đêm?
Và dù có đi nữa, liệu họ sẽ quan tâm sao?
Anh quay lại khi nghe có tiếng bước chân tiến đến.
“Trên này nhìn xuống khá đẹp đấy,” Miss Fortune nói.
“Chỉ ở trên này nhìn xuống mới thế thôi.”
“Phải, đúng là một ổ rắn độc,” Miss Fortune tán đồng. “Có người tốt kẻ xấu, nhưng ta đảm bảo có ít kẻ xấu hơn nhiều đấy.”
“Tôi nghe nói cô đã khơi mào một cuộc chiến,” Lucian nói. “Có người sẽ nói làm thế giống như đốt nhà để bắt chuột vậy.”
Anh thấy cô nổi giận, nhưng chỉ là thoáng qua
“Tôi đã nghĩ mình làm điều tốt cho tất cả mọi người,” cô vừa nói vừa ngồi lên thành cầu, “nhưng tôi chỉ khiến họ tồi tệ hơn. Tôi cần phải hành động, kể từ bây giờ.”
“Đó là lý do cô đi ra ngoài khi Màn Sương Đen tràn tới?”
Cô gái suy nghĩ một lát.
“Lúc đầu có lẽ là không,” cô đáp. “Tôi đã gỡ một con cá chình đao ra khỏi móc câu khi tôi giết Gangplank, và nếu tôi không giữ nó và đưa nó lại chỗ cũ, nó sẽ cắn rất nhiều người tốt.”
“Một con cá chình đao?”
“Ý tôi là khi hạ bệ Vua Hải Tặc, tôi hoàn toàn không biết điều gì sẽ xảy ra sau khi hắn chết. Tôi không quan tâm,” cô nói. “Nhưng tôi đã thấy điều gì đang xảy ra ở đây khi không còn ai kiểm soát nữa. Cả thành phố tự cắn xé lẫn nhau. Bilgewater cần một người mạnh mẽ cai trị. Chẳng có lý do gì mà người đó không thể là tôi. Cuộc chiến chỉ mới bắt đầu, và cách duy nhất để nó sớm kết thúc là tôi giành chiến thắng.”
Thêm một thoáng im lặng.
“Câu trả lời của tôi là không.”
“Tôi đâu có hỏi gì.”
“Có chứ,” Lucian nói. “Cô muốn tôi ở lại và giúp cô thắng cuộc chiến, nhưng tôi không thể. Cuộc chiến này là của cô, không phải của tôi.”
“Có thể đấy,” Miss Fortune nói. “Tiền công hậu hĩnh và anh có thể giết rất nhiều kẻ xấu. Và cứu vớt nhiều linh hồn vô tội.”
“Tôi chỉ cần cứu duy nhất một linh hồn thôi,” Lucian nói. “Và tôi sẽ không làm được điều đó ở Bilgewater.”
Miss Fortune gật đầu và giơ tay ra.
“Vậy tôi xin chào từ biệt và chúc anh đi săn thành công,” cô đứng dậy và phủi bụi trên giày. “Tôi hy vọng anh sẽ tìm được thứ anh đang kiếm. Nhưng nhớ là anh có thể đánh mất bản thân mình vì báo thù đấy.”
Lucian nhìn cô bước trở về tàn tích của ngôi đền trong khi những người sống sót ùa ra, mắt hấp háy trong ánh sáng ban ngày. Cô nghĩ mình có thể hiểu động cơ của anh, nhưng cô chẳng biết gì cả.
Báo thù? Còn hơn cả báo thù nữa chứ.
Người anh yêu đang bị hành hạ bởi một hồn ma bất tử, một sinh vật cổ xưa thấu hiểu nỗi thống khổ hơn bất kỳ ai.
Miss Fortune chẳng thể hiểu được một phần nỗi đau của anh.
Anh đứng dậy, đưa mắt nhìn ra biển.
Đại dương tĩnh lặng như một tấm vải màu ngọc bích trải dài trước mặt.
Mọi người đã xuống bến tàu, sửa chữa thuyền bè và dựng lại nhà. Bilgewater chưa bao giờ ngừng lại dù là sau Đêm Thống Khổ. Mắt anh tìm kiếm trong rừng cột buồm để xem có con tàu nào không bị hỏng nặng lắm không. Có lẽ một viên thuyền trưởng đang tuyệt vọng sẽ bị thuyết phục để chở anh đến nơi cần đến.
“Anh đến đây, ánh sáng của anh,” Lucian nói. “Và anh sẽ trả tự do cho em.”
Màn Sương Đen vừa biến khỏi đường chân trời thì hàng đống thuyền đã đổ ra biển. Mặt nước bập bềnh đầy những của cải bị cướp bóc, và nếu không nhanh chân, bạn sẽ chẳng xơi được miếng nào.
Gã đã nhắm đến người đàn ông này trước và đã phải vượt qua sáu kẻ khác cũng có ý định tương tự. Quỷ tha ma bắt những kẻ định cướp phần thưởng này của gã đi.
Người đàn ông to lớn đang bám lấy một thứ trông như di hài của một con Krakenwyrm khổng lồ. Những xúc tu của nó nhão nhoét và căng phồng đầy hơi độc, thứ đã giúp thân thể to lớn mang giáp của ông ta nổi trên mặt nước.
Gã để ông ta nằm trên sàn tàu dọc theo ụ súng trước khi đưa mắt quan sát khắp người ông ta.
Một bộ giáp sắt nặng nề, chắc chắn, ủng viền lông thú và, trên tất cả, cây búa tuyệt đẹp kẹt trong lớp dây đai của bộ giáp.
“À, phải, có thể kiếm được vài đồng Kraken đấy,” gã vừa nói vừa nhảy múa tung tăng quanh thuyền. “Thực sự là vài đồng Kraken đấy!”
Người đàn ông ho ra vài ngụm nước biển mằn mặn.
“Ta vẫn còn sống sao?” ông ta hỏi.
Tay ngư dân ngừng điệu nhảy của mình và đặt tay lên con dao dài nơi thắt lưng. Gã dùng nó để mổ bụng cá. Chẳng có lý gì gã không thể dùng nó để rạch họng ai đó. Đâu phải lần đầu một kẻ hôi của tiễn một người về với Quý Bà Râu để lấy phần thưởng cho mình.
Ông ta mở mắt.
“Cứ thử chạm vào con dao đó lần nữa và ta sẽ cắt ngươi ra nhiều mảnh hơn cả con Krakenwyrm chết tiệt kia.”
Chuyển trang để xem thêm