Trang chủ » eSports » Liên Minh Huyền Thoại » Liên Minh Huyền Thoại: Truyện ngắn về trang phục Kai’Sa Huyết Nguyệt

Liên Minh Huyền Thoại: Truyện ngắn về trang phục Kai’Sa Huyết Nguyệt

Team XemGame | 02/01/2020 14:44

Hãy
ủng hộ bọn mình để xem nhiều clip game mới hơn nhé!

Trước đó bọn mình đã giới thiệu đến các bạn trang phục Kai’Sa Huyết Nguyệt của tác giả Ricardo Coelho. Ngoài thiết kế trang phục độc đáo này, họa sĩ còn làm hẳn một truyện ngắn giải thích cốt truyện của bộ trang phục này:

Truyện ngắn : TRĂNG MỜ

Bình minh rực đỏ

Sau cái đêm mà mặt trăng đỏ thẫm soi chiếu, tất cả chìm vào trong thinh lặng lạ thường. Trật tự trở nên hỗn mang, ngay cả linh hồn hay thể xác cũng đều cự tuyệt lại những đổi thay đó. Cái ấm nóng của mùa hè giờ đây hoà lẫn với hơi lạnh chết chóc khi chẳng có một cơn gió nào đủ sức xua tan. Tĩnh lặng bao trùm, trừ một vài âm thanh từ ta. Tiếng cây cọ cạ vào khung giấy bởi bàn tay đương run rẩy.

Ta đã từng rất yêu thích thời điểm này trong ngày. Buổi sáng là lúc mà ta sẽ làm các công việc vặt vãnh để giữ ngôi đền luôn gọn gàng và sạch sẽ, cách xa các vũ công đang tập luyện, rời bỏ khỏi các quy tắc cứng nhắc và các nghi lễ khô khan, thoát khỏi những buổi tu tập đầy nghiêm khắc và chẳng cần phải cảnh giác những chiếc gậy sẽ gõ vào vai bất thình lình từ các đại sư nữa.

Ta chỉ có một quãng thời gian ít ỏi trước khi mọi người hoàn thành nhiệm vụ của mình để có thể một mình ngồi đây và viết về những gì mình cảm nhận. Ta sẽ bình lặng nhìn ngắm cách ánh sáng gột sạch những gì còn vướng lại từ màn đêm. Nhưng giờ đây, thinh không lại đập tan hoàn toàn những dòng suy nghĩ trong đầu. Từ nhỏ đến giờ chưa bao giờ việc này xảy ra, bởi giờ đây tâm trí ta tràn ngập những tiếng rên rỉ của máu và màu đỏ rực của bầu trời kể từ đêm qua.

Trụ Trì Hanaki, Mẹ lễ nghi của ta và là người dựng nên ngôi đền này luôn dạy ta về tầm quan trọng của kỷ luật.  Nhưng ta không có ý định ngó lơ những lời ỉ ôi dó, bởi bất cứ việc gì cũng có cái giá của nó.

Đã nhiều năm trôi qua kể từ khi ta tu tập ở ngôi đền này, đứng trên núi cao nghe tiếng rền vọng về. Ta đã nhìn thấy ngôi đền này từ hồi mới là một con bé vô lo vô nghĩ, rất lâu trước khi nghe thấy những lời ỉ ôi vọng về. Đêm hôm qua cuối cùng cũng đến. Chẳng còn sự chở che từ mẹ nghi lễ, giờ đây bà chỉ còn là ký ức. Bà đã yêu thương và đối xử rất tốt với ta dù chẳng máu mủ ruột rà. Khi huyết nguyệt trỗi dậy đêm qua, bà đã để lại cho ta bài học cuối cùng. Dạy ta biết sự nặng trĩu khi buộc phải quên đi quá khứ của chính mình, và, một lần nữa mất đi người mình yêu thương.

“Hoa nở chẳng phải vì mình

Mà vì phong cảnh hữu tình xung quanh”

Đó là câu cửa miệng của bà, với một ánh nhìn dịu dàng như thể muốn truyền cho người đối diện một sự bình yên.

Bước dọc con đường, ta bỏ lại ngôi đền phía sau với những ký ức tốt đẹp. Những ký ức đẫm máu. Những người đã gục ngã dưới tay ta, tội lỗi mà ta đã gây ra sẽ không bao giờ chìm vào quên lãng. Bao nhiêu đứa trẻ chẳng còn mẹ? Bao nhiêu bà mẹ mất đi con mình? Chiếc mặt nạ này đã cướp đi của họ những thứ đáng lẽ không bao giờ được chạm đến. Ta sẽ không bao giờ cho phép điều này xảy ra thêm bất cứ lần nào nữa.

Xin con hãy tha lỗi cho ta

Giật mình, ta choàng tỉnh khi tiếng chuông suzu rền vọng bên tai. Ta mở mắt và cố gắng cảm nhận những thứ đang diễn ra khi ánh sáng và bóng tối vẫn đang quấn lấy nhau vảng vất quanh mình. Mùi nhang nồng quá. Chân ta ướt đẫm và hai cánh tay tê cứng, ta có thể cảm nhận được mọi thứ ngay trước khi đôi mắt kịp nhìn thấy những gì đang xảy ra.

Ngoảnh nhìn xung quanh, chỉ độc một vầng trăng máu khổng lồ nhuốm đỏ cả bầu trời như nguyền rủa tất cả những gì nó bao bọc. Linh hồn của ta dường như đang lửng lơ bay ra khỏi cơ thể, vờn quanh thể xác  như thể ta đang đứng giữa biển khơi và lạc trôi theo âm điệu của một điệu nhảy du dương. Ánh sáng đã nhuốm vùi một màu đỏ rực. Ta thấy những khung cửa vỡ vụn, ta thấy dấu vết của những bàn tay nhuộm máu in hằn trên những bức tường đầy tuyệt vọng. Ta thấy những thanh kiếm đang rỉ máu từ cơ thể của những chị em đồng môn, chiếc áo choàng trắng của họ đẫm màu đỏ tươi của sự tuyệt diệt đang vồn vã kéo về. Lại một lần nữa ta trông thấy mái ấm của mình đang bị xé toạc bởi những linh hồn, bởi chính đôi tay của ta. Nhưng lần này, có một gì đó rất khác. Một thứ gì đó đang muốn thức tỉnh ta, khiến cho giọng nói hoá thành câm lặng.

Cuối hành lang, ta chợt thấy mẹ – Trụ Trì Hanaki với hàng tá vết thương chi chít khắp người đang không thể đứng vững. Bà rung chiếc chuông nhỏ như thể đang gọi ta lại gần. Vẫn ánh nhìn đầy dịu dàng như bà thường trao cho ta khiến dòng máu trong ta bớt rạo rực, chỉ đủ để nghe được lời bà thì thầm:

“Con gái, nghe ta nói này. Ta chỉ có thể cầm cự vài phút thôi.”

Ta cố gắng đáp trả, và bà lại cười, nụ cười khiến ta hiểu rằng ta chỉ nên lắng nghe.

“Trong một thời gian dài, ta đã luôn đuổi theo một thứ đã từng muốn vùi chôn ta trong nhiều năm về trước. Ta săn lùng những bóng ma quá khứ, săn một cặp yêu hồn. Ta đuổi theo hai đứa trẻ bóng tối, đi theo ánh trăng và bóng trăng, bước theo dấu chân nhuốm đầy máu của chúng. Ta chẳng có gì hơn là khao khát báo thù. Đã từ lâu, ta hiến tế tất cả mọi người để tiếp cận và giết chúng, bởi chúng đã cướp đi con ta – thứ quý giá nhất mà ta có. Chúng đã bắt đi cặp song sinh của ta và thao túng chúng.” – Bà dừng lại một chút để thở dốc. Ta có thể cảm nhận được cảm giác ấy đang đè nặng bà đến mức nào. Những cảm xúc, các nghi thức, những áp lực đang hiện lên trên gương mặt của bà dường như thật khó để vượt qua.

Cuối cùng ta cũng tìm thấy chúng, ẩn trong một đứa trẻ đang khóc oà trong một khu rừng nhỏ sát làng chài thưa dân. Một đứa trẻ mà chúng vừa muốn có được vừa làm sẵn sàng chiến đấu để có thể sở hữu. Con bé có mái tóc màu trăng mờ chẳng còn có mẹ. Ông trời thật thích trêu ngươi, cho chúng ta những gì chúng ta muốn, cho chúng ta biết được cả số phận của mình, chỉ để ngồi tiêu khiển khi chúng ta hành động như một quân cờ theo ý đã định.

Ta, một người mẹ đau đớn vì mất con, lại trớ trêu tìm thấy một đứa trẻ chẳng có mẹ. Chúng đã cướp mất con trai ta, rồi cho ta lại một đứa con gái. Ta đã muốn giết con, ta biết ta cần phải kết thúc sự sống của con, nhưng rồi những thứ mà ta có thể làm chỉ là yêu thương con như là một niềm hạnh phúc nhỏ bé mong manh. Con đã gợi nhắc ta về hai đứa con đã mất, và con đã khiến ta một lần nữa biết hy vọng.

Nhưng ta đã quá ngây thơ… ta nghĩ rằng mình có thể đuổi chúng ra khỏi con, rằng ta có thể kiềm hãm chúng… giờ ta đã phải trả giá. Lời nguyền niệm trên ta vẫn chiến thắng. Đền thờ của chúng ta, chị em đồng môn, ta chỉ muốn được sống cùng mọi người lâu hơn, nhưng ta đã đoạ đày tất cả. Ta thật ích kỷ, nghĩ rằng mình có một cơ hội khác – nhưng cuối cùng ta vẫn làm được. Con đã trưởng thành mạnh mẽ, và thời gian thì trôi nhanh như lá rụng mùa thu.

Chỉ cần không sợ hãi, con sẽ học được cách trấn áp chúng, nhất là khi con không có ai để chúng có thể cướp đi. Hãy nhớ, đừng bao giờ yêu thương ai nữa. Cứ mặc chúng theo cạnh con, và con sẽ tìm thấy lối đi của mình. Ta xin lỗi, con yêu. Xin hãy tha thứ cho ta.”

Rồi bà rung lên hồi chuông cuối cùng dưới huyết nguyệt, bình thản ngồi xuống đất, nhẹ nhàng uống cạn chén trà.

Nước mắt đầm đìa trên mặt ta, trái tim ta như thắt lại. Ta muốn hét lên thật to “Con tạ ơn mẹ” thay vì “Con tha lỗi cho mẹ”, nhưng chẳng thể có lấy một chút sức lực để nói ra nỗi lòng mình.

Rồi linh hồn bỗng nhập vào thể xác khi những con quỷ cố tóm lấy với sự ghen tỵ mãnh liệt. Khi ta nhìn về bầu trời đỏ rực ấy một lần nữa, ta tiếp tục bước đi, thầm thì với chính mình: “Ta yêu mẹ của các ngươi”.

Liên Minh Huyền Thoại

Liên Minh Huyền Thoại

▪ Đánh giá: 7.5 sao (2774 lượt)

▪ HĐH: PC

▪ Thể loại: MOBA

▪ Nhà phát hành: VNG

GAME HOT TRONG TUẦN
GAME HOT TRONG THÁNG

Clip hot trong ngày