Mỗi ngày ở Valoran là một chuỗi ngày kì bí, luôn có những câu chuyện kì lạ diễn ra ở quanh lục địa già cỗi này. Và câu chuyện này, là về cô nàng Katarina của Noxus…
Demacia và Noxus, hai quốc gia tồn tại rất lâu nhưng luôn luôn là đề tài hấp dẫn nhất Valoran. Từ khắp các sạp báo ở Ionia, hay tới các bảng tin ở Piltover đi nữa. Như hai vầng nhật nguyệt không thể cùng lúc tỏa sáng, nếu nói Demacia là quốc gia của công lý, luôn là chuẩn mực đáng học hỏi cho các thành phố khác vươn lên, thì Noxus lại là một đế chế bạo tàn, luôn cho rằng sức mạnh nguyên thủy mới là tất cả.
Và tôi, đứa con gái của gia tộc Du Couteau lừng lẫy khắp mọi miền, Katarina. Từ nhỏ thì những phi dao đã là bạn của tôi rồi, gần như bản năng của một sát thủ được thừa hưởng chính ở dòng máu gia tộc. Trên chiến trường, kẻ thù luôn khiếp sợ mỗi khi nghe tên tôi. Họ cho tôi đủ thứ biệt hiệu buồn cười, nhưng cái tên Ác Kiếm có vẻ là hợp với tôi nhất đấy. Không ngại bất kỳ địch thủ nào, và luôn đem về thắng lợi mỗi khi ra trận, chỉ duy nhất một kẻ không thể giết tôi, và tôi cũng không thể hạ gục anh ta, Garen.
Cứ như rằng, từ khi có mặt trên cuộc sống để thấy ánh mặt trời, cả hai chúng tôi đã gắn kết với nhau rất chặt chẽ. Hai chiến binh ở hai chiến tuyến, chúng tôi gặp nhau, và học hỏi từ kẻ thù rất nhiều. Vết sẹo ở bên mắt trái, chỉ một kẻ duy nhất gây ra điều này, và đó cũng là anh ta. Nhưng anh ta không giết tôi, thế đấy. Và lần ngớ ngẩn nhất, cả hai chúng tôi gặp nhau một cách lặng lẽ. Với bản tính của một sát thủ thì ắt hẳn là không kẻ nào biết được hành tung khi tôi rời khỏi doanh trại, Garen với thân phận của một đại tướng quân thì cũng thế. Và lần đó, anh ta cứ như kẻ ngốc khi đứng trước tôi mà thốt lên.
“T-Ta thích em…”
Tôi bật cười. Đúng hơn là tôi cũng như thế, sự liên kết chặt chẽ từ một lúc nào đó, chúng tôi biết được chiến tranh không bao giờ mang lại kết quả tốt đẹp nào. Cho dù chiến thắng hay bại trận, những thương vong là chắc chắn. Nếu một người con gái bình thường khác, tôi cũng sẽ đáp lại :
“Ta cũng thế…Ta thích anh.”.
Nhưng thôi nào, điều duy nhất tôi làm bây giờ là rời khỏi đây. Cho dù có nói ra điều này, thì hiện giờ chúng tôi đã là gì của nhau đâu. Khi nào còn là công dân của Noxus thì tôi vẫn phải cống hiến vì gia tộc mình. Dù có chối bỏ đi nữa thì huyết thống của Noxus vẫn chảy trong huyết mạch đấy thôi.
Sau lần đó, Ác Kiếm và Sức Mạnh Demacia vẫn là hai người lính khác nhau. Những gì nói ra vẫn giấu kín lại trong lòng. Chúng tôi vẫn phải giết những người lính khác, nhưng chúng tôi luôn đối địch với nhau mỗi khi gặp mặt, trận chiến giữa hai người chỉ huy sẽ giảm tối thiểu thương vong hơn là với người bình thường.
Chính lần đó, cũng như bao trận đánh khác, tôi chẳng bao giờ quan tâm các vết thương ngoài da, bởi không một tên thuật sư nào có thể động vào cơ thể tôi cả, đơn giản là không thích, thế thôi. Tôi nhảy trên một cây đại thụ trong doanh trại, và ánh trăng kia đêm nay thật đẹp. Nhưng chính cái tên Swain phiền phức lại kéo những lính dưới trướng hắn ra và lảm nhảm các câu chuyện ma hù dọa trẻ con dưới gốc cây này, hắn muốn chọc tôi sao ấy chứ.
– Hôm nay là một ngày đặc biệt… Các ngươi phải thận trọng đấy. Cả trăm năm trời thì lấy ra một ngày, các con quỷ từ thế giới khác sẽ ẩn thân vào màn đêm và tìm đến mỗi người chúng ta. Điều đó không đáng sợ đâu, chúng không mạnh mẽ mà cũng chẳng giết chúng ta, nhưng, hãy cẩn thận…
– Ông thôi đi được chứ ? Đã quá khuya rồi đấy tên cụt với con quạ ngu ngốc..
– CÔ NÊN TẬP TIN VÀO ĐIỀU TA NÓI ĐI, SỐNG LÂU KHÔNG CÓ NGHĨA LÀ VÔ DỤNG CẢ…
Và hắn tiếp thục luyên thuyên không ngừng. Mặc xác hắn, ngủ một giấc thật dài chờ bình minh đến, đôi mắt lim dim chìm sâu vào giấc ngủ…
Chuyển trang để xem thêm