Chào! Tôi là Ezreal đây, cũng khá hiếm khi tôi có thời gian rảnh để ngồi đây trò chuyện với các bạn, tôi là một chàng trai bận rộn mà hehe!
Tôi vừa trở về từ hang động của con nhện VileMaw, tơ của nó còn vương trên tóc tôi đây này! À mà tôi nên bắt đầu kể câu chuyện cuộc đời mình từ đâu nhỉ?
Tôi – Ezreal. Tôi sinh ra trong ngôi nhà của dòng họ Anxten. Họ đều là những pháp sư mạnh mẽ, được kính trọng và cha mẹ tôi cũng vậy. Năm lên 5, mẹ đã phải khổ sở khi không thể dạy cho tôi thuật tạo ra ánh sáng từ đầu ngón tay, việc được coi là đơn giản như cách bạn học chữ A hay O vậy. Lên 6 tuổi, tôi mê mẩn cả ngày với tấm bản đồ trong phòng làm việc của cha, nhìn mà xem, cả tỉ thứ ngoài kia mà ta chưa có dịp tận mắt diện kiến. Cha mẹ tôi rất nghiêm khắc, họ luôn đưa tôi vào một khuôn phép đặt sẵn mà được cho là mẫu mực, thỉ dụ như: tôi phải dậy sớm lúc 5h để dọn phòng, luôn để giày ngay ngắn ở ngưỡng cửa, không đi chơi muộn quá 6h tối … những điều luật phiền phức, nhàm chán!
Tôi – Ezreal. Khi lên 7 tuổi, tôi được đưa và trường Sơ ma kĩ, cha giới thiệu tôi với một bạn gái cùng trang lứa, con đồng nghiệp của ông. Tên bạn ấy là Lux xandra, theo cách ăn mặc hẳn là dòng dõi quý tộc đây, tôi thường không ưa mấy kẻ kiêu căng, tự phụ này nhưng tôi thích nụ cười với mái tóc vàng ấy. Trường học – nơi nhạt nhẽo nhất mà tôi từng biết, những môn ma pháp, cơ khí, lịch sử, toán học,… tôi thường tự nhún vai: “Chúng không dành cho mình, thứ thuộc về mình ngoài kia kìa!” Ấy vậy mà Lux luôn thuần thục chúng một cách dễ dàng. Và do vậy ở nhà mẹ cũng luôn đem tôi so sánh với cô bạn thân của mình, tôi tin bạn hiểu cảm giác đó, thực sự vô cùng khó chịu!
Hàng ngày tôi vẫn đến lớp học ma kĩ nhưng chỉ trực chờ cơ hội thầy Issie không để ý là chỗ tôi lại trở về khoảng trống. Tôi trốn học, đi lang thang quanh vùng, khám phá mọi thứ được coi là cấm lui tới, đem về nhà những thứ thú vị kiếm được từ những khắp mọi nơi, chả mấy mà cái hòm sưu tập trong kho lại đầy ắp. Mỗi lần bắp gặp tôi, thầy chủ nhiệm – Houydou lại nhướn đôi lông mày bạc, xô những nếp nhăn trên vầng trán hói: “Cậu Anxten, cậu nên chú tâm vào việc học hành đi, nhà Anxten là những người uyên bác, cậu cần phải giữ danh dự cho họ chứ!” Điệp khíc ấy cứ lặp đi lặp lại hoài chẳng biết bao nhiêu lần, mỗi khi khó ngủ tôi lại tự đọc cho mình nghe, nó thực sự hiệu quả đấy!
Năm tôi lên 8, một ngày mưa, khi còn đang trên đường tới trường, chăm chăm nhìn những dòng nước trên lề đường, tôi tự hỏi chúng sẽ đi đâu chứ? Lần theo vỉa hè, tôi đứng trước một chiếc nắp cống. Và dĩ nhiên còn gì có thể ngăn một cậu bé tò mò mở nó và nhảy xuống, Ngỡ ngàng! Tôi thốt lên khi vừa chui xuống dưới, cả một thế giới rộng lớn mà bao lâu nya tôi nào hay biết. Có hàng trăm ngã ba, hàng ngàn ngõ ngách, những dòng nước, những ánh sáng lọt từ bên trên như đã mê hoặc tôi, tất nhiên nước ở đây đều khá là sạch do đã được xử lí kĩ lưỡng bởi trung tâm xử lí nước thải của Piltover. Vài tuần sau không tới trường, tôi quyết định sẽ vẽ lại “thế giới ngầm” của thành phố, biết đâu sau này tôi có thể trở thành vua ở dưới này sao? Chuyện nghỉ học chẳng lâu sau cũng đến tai cha mẹ, dĩ nhiên từ hôm đó thời gian tôi dành cho “lãnh địa” của mình cũng bị giảm dần. Khi đó Lux cũng hay kèm cặp tôi cả ở trường lẫn ở nhà. “Hãy còn sớm mà tiểu thư, để tớ ngủ chút đã!”- đó là câu chống chế thường xuyên của tôi, và nó cũng luôn được đáp trả bằng một cái nhéo tai đau điếng:
– Cậu cứ lười biếng vậy thì sẽ chẳng có tương lai đâu, thế này thù làm
– sao cậu cùng tớ vào trường Đại ma kĩ được?
– Tớ đâu muốn thành một pháp sư, tớ muốn trở thành một nhà thám hiểm vĩ đại cơ.
– Còn tớ thì chưa bao giờ nghe đến nghề nào như vậy cả, mà nếu có thì cũng chẳng phải 1 nghề danh giá gì, vậy nên giờ thì tiếp tục học đi, đừng mơ mộng nữa cậu bé!
Chuyển trang để xem thêm