Truyền thuyết về nơi đây mãi mãi lưu truyền qua bao thời đại ở Runeterra, có người cho rằng trước cả Shurima và Urtistan, Quần Đảo Bóng Đêm từng là một quốc đảo không thua kém cả Ionia. Và thật sự như vậy, du hành ngược về khoảng thời gian trước đó thật lâu, đi xa hơn cả trước khi Shurima sụp đổ, đặt chân đến một quốc đảo ở Tây Bắc Valoran.
Những người dân với nụ cười luôn ở trên mặt, thiên nhiên ban tặng cho quốc đảo này một nguồn lớn hải sản từ biển khơi. Trị an, quân đội, và kinh tế nơi đây không hề thua kém bất kì quốc gia nào ở Valoran. Nhưng không có nghĩa là hoàn toàn, trộm cướp luôn luôn có khắp mọi nơi, đi theo tiếng la thất thanh và chứng kiến từ một khu chợ :
– Cướp, có cướp… đứng lại…
Mặc cho người đàn ông đứng tuổi liên tục kêu gào, tên trộm vẫn ôm cái túi tiền của ông trên tay và chạy như thục mạng về trước.
“Có vấn đề mới đứng lại đấy…” – RẦM.
Vừa lo nghĩ, hắn không để ý rằng đã đâm sầm vào một cô gái phía trước. Nhưng cũng nhờ thế thì hắn mới dừng lại được đôi chút. Khá hốt hoảng kèm theo cơn giận dữ điên người khi có kì đà cản mũi, hắn bật dậy toan vung một đạp vào cô trút đi cái sự xui xẻo và bực tức trước khi bỏ trốn. Nhưng thật ngu ngốc nếu như không nhìn kĩ hắn đang ra tay với ai.
– Là con bé con đó…NÀY, HẮN LÀ TÊN TRỘM, VÀ HẮN ĐÃ LẤY TRỘM TIỀN CỦA TA…
Ông bác tội nghiệp nhận ra cô gái kia, và hét to lên cảnh báo về kẻ xấu xa này. Còn hắn, vẫn cứ nghĩ đây chỉ là một cô gái vô cùng bình thường, cho đến khi hắn vung chân toan đạp cô ngã lăn ra đất. Người ngã cũng đã có, nhưng không phải là cô gái kia, mọi việc như chỉ diễn ra vài giây đồng hồ. Đỡ lấy, gạt chân và không chế hắn trong chớp mắt, cô gái này là một chiến binh huyền thoại của quân đội nơi đây. Nghe đồn đâu, chính một mình cô gái đã dẹp toan cả một đạo quân xâm lăng của bọn người từ trong lục địa, với chiến tích lẫy lừng khiến cho ai nghe đến cái tên của cô cũng phải khiếp sợ, Kalista. Đâu ai ngờ rằng, chiến binh lẫy lừng đó lại là một cô gái tuổi đôi mươi xinh đẹp đang dạo bước trên phố đâu chứ. Tất cả đổ xô lại chỉ để xem lấy bóng dáng vị anh hùng nào đã bắt lấy tên trộm liều lĩnh giữa ban ngày ban ngày thế này. Mặc cho đám đông tỏ vẻ ngưỡng mộ, cô gái luồn lách qua chốn đông người và mỉm cười với ông bác, nạn nhân của tên trộm :
– Của chú đây, xem đủ không nào ?
Được nhận lại những đồng tiền của bản thân, ông rối rít cảm ơn cô, nhưng không lấy đó làm tự hào, Kalista nở nụ cười thật tươi với mọi người rồi đáp trả.
– Thôi nào, may mắn là cháu vừa ở đây, và giờ cháu nghĩ nên xử phạt hắn thế nào nhỉ ?
– Để hắn cho ta.
Kalista vừa nói vừa liên tục vỗ vai của ông, một tiếng nói vọng lại từ xa làm tất cả phải nhìn lấy. Tiếng vó ngựa làm rung chuyển nền đất, khói bụi vây quanh mỗi bước đi của nó. Dừng hẳn lại ở trước mặt cô, là tên tướng quân được xem là biểu tượng của sức mạnh nơi đây, Hecarim. Phía sau hắn là hai tên binh sĩ hộ tống với tên quản ngục tàn bạo nhất, Thresh.
– Cứ để hắn lại, Thresh sẽ biết cách đối xử với bọn trộm cắp ra sao. Riêng cô bây giờ cùng ta trở cung điện, quốc vương có lời muốn nói với chúng ta nên đích thân phái ta đón cô. Thật phiền phức khi phải nhận lệnh khi thời gian nghỉ vẫn còn nhỉ ?
Chuyển trang để xem thêm