Cày Thuê! Em nhớ anh
-Tác giả: Hạ Hắc Tuyết-
Chương 1
Có những cơn mưa khiến lòng thấy ấm áp lạ thường khi nhớ đến người mình yêu, nhưng cũng có những cơn mưa rét buốt xuyên thẳng vào tim khiến ký ức hôm nào về một người trở nên quặn thắt. Huế là nơi có những cơn mưa như vậy.
Mưa đông ở Huế dai dẳng, ào ạt, dữ dội không thua gì những cơn bão đầu mùa. Và nỗi nhớ anh cũng vậy. Nó nhức nhối, âm ỉ trong lòng, chỉ chực chờ một ngày vỡ òa ra như con đập căng đầy mùa nước lũ.
Mùa hè, tôi cật lực cắm đầu cắm cổ cày rank vì lời thách thức của lũ bợm cà phê lớp đại học “con gái con lứa đòi a dua đánh Liên Minh với đồ”. Thả thính bằng một chầu cà phê với thằng lớp bên, nó đồng ý làm AD kéo tôi 10 trận đầu cho nhanh lên hạng. Theo dự tính, sẽ chẳng có gì trục trặc lắm nếu như vào trận thằng chết bầm không all lên “Ê support bên tao con gái, đừng dí tao”. Vâng, tôi cầm bé Soraka, và thề luôn là cả trận đấy máu hút về cho chính tôi xài còn chả đủ, còn thằng đần ấy thì lên hẳn huyết kiếm rồi nhe răng cười. Và thảm thương hơn nữa là cái bạn Lee Sin team địch cũng vui tính không kém, cứ chạy ra gank là tôi xác định bị đạp mắc tường và được nghe câu “Chết cha, vỡ silicon của gái rồi”. Thế đấy, tôi mất niềm tin vào lũ con trai chơi game rồi. Mất sạch!!!
Chốt hạ là tôi lỗ nặng chầu cà phê và tạch luôn trận đầu với chỉ số KDA không thể nào mất mặt hơn. Tôi tống cổ thằng AD bại não đi và quyết định tự túc là hạnh phúc. Bỗng bạn Lee lé hồi nãy kết bạn, rủ tôi đánh chung. Tôi xóc xỉa: “Đang chuẩn bị trùng tu silicon, không vận động mạnh”. Cậu ta phá lên cười, bảo “Chắc gì đã khác Jinx mà phải sợ hỏng ”. Thề, không có SivHD thì cậu ta lầy nhất quả đất.
Nhưng phải công nhận cậu ta đánh tốt thật. Mỗi tội thích làm lâm tặc, cướp sạch rừng của người ta, còn rừng mình thì dắt tôi đi tranh Red làm ông AD chửi váng cả óc. Cứ thế, chúng tôi đánh cùng nhau đến tối. Tôi giật mình khi đã trễ, vội vàng gõ vài câu “Về đã, hẹn mai đánh tiếp nhé”. Cậu ta cười toe “Ừa tui onl cả ngày”.
Trời tuy to nhưng đôi khi cũng không có mắt, chả biết ăn ở kiểu gì mà tôi ốm liệt giường suốt 3 ngày sau đó. Tạm nói thêm là cái lap cùi bắp của tôi sau bao nhiêu lần hỏng ba cái vớ vẩn mà cứ đem đi cài win miết thì nó tự động đăng ký slot vào viện bảo tàng luôn. Vậy là 3 ngày ôm gối ở nhà tách biệt xã hội như cái con người rừng, càng chán bao nhiêu thì lại càng nhớ cái cậu jung dở người vui tính đấy bấy nhiêu. Lạ thật.
Rồi tới ngày thứ 4, ông trời cũng đã nhận ra cái sự mù của mình và tôi lại lực lưỡng tung tăng ra net như chưa hề thập tử nhất sinh. Acc cậu ta vẫn online, và lên hẳn BKII. Thôi xong, thế là tôi mất đi bờ vai vững chãi rồi, đúng là định mệnh oan nghiệt khiến chúng tôi không thuộc về nhau. Dù thế tôi vẫn pm “Ê lee lé còn nhớ tui không?”, nhưng trả lời chỉ là một câu cộc lốc “Không biết” khiến tôi chưng hửng.
Chuyển trang để xem thêm