Tôi nhờ thằng bạn chết bầm lựa một cái acc đẹp đẹp, đổi nhanh gọn thông tin rồi hí hửng chờ cậu ta online.
-“Ê lé, nhờ phát coi!”
-“Gì đấy?”
-“Vô cái acc ni coi ngon không giùm cái.”
-“Ờ đưa coi.”
…
-“Cũng được. Elo mùa trước cao. Bảng ngọc đủ xài.”
-“Rứa là được đúng không?”
-“Ờ, mà đâu ra vậy? Ai cho bà hả?”
-“Không. Tặng ông đó. Để đánh với tui.”
“-Chi vậy bà nội?”
-“Thấy ông đổi acc hoài bực quá. Chơi acc của mình mới vui chơ.”
-“Thôi tui không nhận đâu. Acc tui đâu có thiếu.”
-“Lỡ mua rồi không lẽ bắt nó trả lại tiền à cha. Lấy đi mà gánh tui, chơ tui có mời cf cám ơn ông được mô.”
“…”
-“Thôi lấy cho rồi. Năn nỉ luôn.”
-“Ờ thôi nể tình bà năn nỉ. Cảm ơn hỉ”
Những tháng ngày một mình đã trôi qua bình yên như thế. Dường như tôi đã quên hẳn cái cảm giác cô đơn giữa những ngày hè phố xá tấp nập ngược xuôi, giữa những ngày thu mưa phùn giăng khắp lối. Cuộc sống của tôi chẳng biết tự bao giờ xoay quanh những đêm dài nói chuyện vu vơ, những trận rank backdoor thấp thỏm. Và không biết tự bao giờ…
Tôi thấy mình nhớ anh.
Tôi mong những giờ phút rảnh rỗi để được online cùng anh, kể anh nghe hôm nay thời tiết Huế thế nào, công việc tôi ra sao, mách anh hôm nay con mèo vì hư ăn mà cào tôi bao nhiêu vết hay chỉ đơn giản là hỏi anh xem màu son, đôi giày nào đẹp. Tôi muốn mỗi ngày đều được nghe giọng anh, được kể anh nghe những thứ chả biết nói cùng ai. Nhưng…
Tôi dựa vào cái gì để nhớ anh?
Đến gương mặt anh ra sao tôi cũng chẳng biết. Số điện thoại cũng chẳng có. Anh chưa bao giờ chịu kể tôi nghe về công việc, cuộc sống của anh dù đã bao lần tôi gặng hỏi. Những thứ tôi biết về anh chỉ là một khoảng không mịt mờ. Tôi chả biết gì về anh cả!
Anh không tin tôi? Anh không coi tôi là bạn? những câu hỏi đó cứ dằn vặt tôi suốt
đêm. Tôi cảm thấy lòng mình khó chịu.
-“Này, tính chết héo ở nhà luôn à!”
Câu nói của anh khiến tôi giật bắn mình, luống cuống chạy ra khỏi bệ đá cổ.
-“Thiệt tình, tương tư thằng nào à?”
-“Ông đó!”
-“Vậy luôn. Dâng hiến này. Chiếm lấy đi.”
-“Cho cái facebook xem mặt coi.”
-“Có cái éo gì mà coi.”
-“Mặt ông.”
-“Cũng hai con mắt một cái mũi cái miệng như bà coi chi”
-“Cho tui coi miếng. Năn nỉ.”
-“Tự nhiên nổi chứng vậy má?”
-“Bộ tui coi mặt người tui thích cũng không được à?”
Chết mọe lỡ mồm. Lạy trời đừng có nghe thấy, lạy trời đừng có trả lời. Lạy trời có cái chỗ nào cho tôi cắt cái mặt cất đi. Trời ơi!!!!
(Còn tiếp)
Chuyển trang để xem thêm