Cũng giống như bao thằng trẻ con khác, tôi có một tuổi thơ rất dữ dội. Cái sự dữ dội đó được chính tôi và bọn bạn cùng xóm tạo ra bởi những lần hái trộm xoài, những trận đá bóng làm bể kính nhà hàng xóm hay thậm chí là phá chuông cả khu phố vào sáng sớm.
Cũng vì hay nghĩ ra những trò nghịch “dị” và chạy rất nhanh khi bị người khác rượt nên bọn bạn gọi tôi là “Linh Cẩu”. Đó là bộ mặt của tôi khi chơi với đám bạn trẻ trâu, còn khi ở nhà và trên lớp, tôi là một thằng con ngoan – trò giỏi.
Mọi chuyện có lẽ chỉ xoay quanh những trái xoài, trái bóng nếu như ngày đó không đến. Cái ngày mà lần đầu tôi bước vào quán net, chạm vào bàn phím và con chuột.
Chuyện là một ngày nọ, tôi bị bọn bạn trong xóm rủ rê vào một quán net mới mở . Từ trước tới giờ tôi chưa biết mùi con chuột máy tính là như thế nào chứ đừng nói là ngồi và chơi. Nghĩ tới cảnh mẹ phát hiện rằng con trai ngoan giỏi của mình ngồi chơi điện tử, tôi toát cả mồ hôi. “Không chơi tụi nó chọc chết ! “ . Thế là làm liều, tôi rút ba ngàn trong túi quần ra và ngồi vào máy. Bọn bạn chơi Warcraft và tôi nhớ rằng cái map đầu tiên tôi chơi là D-day
Bắt đầu thích thú với những tướng đa dạng, chiêu thức đẹp mắt và cái đồ họa game y như phim hoạt hình, thế là tôi đã trở thành một con nghiện Warcraft khi chỉ mới lớp 5. Mọi buổi chiều thứ 7 và chủ nhật, tôi cùng mấy đứa trẩu trong xóm tụ hội lại quán net, lập team quyết đấu D-day. Những Earthshaker, Beastmaster hay Clockwerk Goblin là những tướng mà tôi chơi giỏi nhất ( tôi không nhớ rõ tên cho lắm, dù gì cũng khá lâu rồi ). Với tố chất thông minh có sẵn, Linh Cẩu tôi dần dần vượt mặt lũ bạn để trở thành thằng chơi giỏi nhất trong đám. Khi cảm thấy vô đối. tôi lân la và chơi cùng các anh học cấp 3. Lúc đó, khái niệm trẻ trâu chưa có, nên việc tôi chơi cùng với các anh là chuyện bình thường. Từ D-day, tôi bắt đầu chơi các map khác như X hero siege, Green Circle TD… và cuối cùng là Dota ! Những pha Juke ảo diệu, kĩ năng last hit chuẩn và tầm nhìn chiến thuật tốt, tôi trở thành thần đồng trong mắt các anh lớp trên. Và cứ thế, điện tử đã chiếm một phần trong tuổi thơ của tôi.
Giờ đây, khi đang là một thằng sinh viên năm 3, những kí ức một thời trẻ trâu vẫn được tôi ghi nhớ và trân trọng một cách đặc biệt. D-day, Dota bây giờ không còn là sở trường của tôi nữa, thay vào đó là Liên Minh Huyền Thoại. Một tựa game “khá” giống với Dota ngày xưa…
Rồi một ngày nọ, tôi vào một phòng máy sang trọng và chơi Liên Minh. Sẽ chỉ là một buổi chơi game bình thường thôi nếu không có một thằng nhóc cạnh bên. Nó tầm khoảng lớp 4 lớp 5 và đang ngồi chơi Lol. Tôi đá mắt nhìn sang bên màn hình của nó và thấy một điều khá bất ngờ, nó chơi Lee Sin rất thuần thục. Kĩ năng Insec được nó thực hiện cực kì chuẩn xác và đầy tinh tế. Tốc Biến – Nộ Long Cước – Sóng Âm – Vô Ảnh Cước, combo được coi là cực kì khó (nói không ngoa là khó nhất LMHT ) lại được một thằng bé thực hiện một cách hoàn hảo. Nhìn đôi tay nhỏ bé cầm con chuột mà tôi vỡ òa trong sự bất ngờ.Vốn dĩ cộng đồng Liên Minh luôn bị coi là nơi có nhiều trẻ trâu tung hoành, nhưng có lẽ thằng nhóc này là ngoại lệ. Nó làm tôi thấy được hình ảnh mình ngày xưa, thời được mệnh danh là thần đồng Dota của xóm.
Thiết nghĩ, Liên Minh không nhiều trẻ trâu như mọi người tưởng, và cũng không phải đứa trẻ nào cũng trẩu tới mức đáng sợ. Lĩnh vực nào cũng có những thần đồng, Liên Minh cũng vậy. Những SofM, Jeff hay Optimus… ngày nào là những minh chứng rõ ràng nhất. Thay vì dè bỉu, hắt hủi những người trẻ, chúng ta hãy tạo cơ hội và môi trường thật tốt cho họ phát huy. Biết đâu, những người đã từng bị coi là trẻ trâu sẽ mang lại vinh quang cho nền thể thao điện tử nước nhà trong tương lai thì sao ?