Những dòng tâm sự của Minh – người tự nhận mình là một con nghiện game đã được đội tuyển U19 Việt Nam khai sáng.
Tôi là Trần Hữu Minh, 20 tuổi. Trước khi tôi viết những dòng này, tôi là một con người hoàn toàn khác. Tôi đã từng là một con nghiện game và đang trong quá trình thay đổi.
Con đường game tăm tối
Tôi tiếp xúc với game từ năm 10 tuổi. Game đầu tiên tôi chơi là Half – life và luôn được các “sư phụ” quanh khu nhà chỉ giáo rất tận tình. Gia đình tôi cũng thuộc loại khá giả nên tiền ăn sáng, tiêu vặt tôi được cho rất nhiều. Vậy nên khi ấy, tôi không mong chờ gì ngoài nghỉ hè hay những ngày lễ, tôi được chơi game cả ngày. Có những lúc không có ai chơi cùng, tôi phải gọi các đàn anh ra và bao tiền net luôn cho chúng nó.
Half – life xong đến GTA: Vice City và rất nhiều game offline khác nữa, tuổi thơ của tôi dính liền với game và màn hình máy tính.
Đến năm lớp 6, tôi được tặng một dàn máy tính cực xịn ở nhà. Đó cũng là thời điểm mà tôi tiếp xúc với game online. Hồi đó, game đầu tiên mà tôi chơi là Võ Lâm Truyền Kỳ. Được các “bậc tiền bối” giới thiệu, tôi không ngại ngần gì mà chiến luôn. Mặc dù có dàn máy tính xịn ở nhà, tôi vẫn thỉnh thoảng ra net để có được không khí của các game thủ với nhau chứ chơi một mình ở nhà thì chán quá.
Tiền tiêu vặt của tôi lúc đó cũng đã nhiều dần lên. Nói là tiền ăn sáng, ăn vặt chứ tiền đổ vào nạp thẻ hết. Nhân vật của tôi lúc đó cũng khá khủng, cũng một phần bởi số tiền mà tôi nạp vào, một phần là do việc cầy game, cắm nick thâu đêm suốt sáng. Cứ hễ đi học về là tôi lao vào máy tính luôn, bố mẹ hỏi thì lại lối sách vở ra giả vờ học.
Chơi chán game này, tôi dần chuyển sang Kiếm Thế hay Cabal…
Tôi nhớ nhất lần chơi nhiều nhất của mình là liên tục gần 2 ngày. Khi ấy, bố mẹ cứ cho tiền đi học thêm là tôi đều lấy ra để chơi game hết. Đi ra ngoài và mang sách vở như đi học, thực chất tôi đi ra quán net. Hơn nữa, ở đấy lại gặp được “bậc tiền bối” giống hệt mình, tôi càng được đà sa đọa vào game. Nhớ nhất một lần nạp thẻ nhiều nhất của tôi là 4 triệu 200 ngàn. Lúc đó là bị một tên trong game bắt nạt nên quá ức chế, tôi đã lấy trộm tiền của bố mẹ để nạp thẻ.
Đột nhiên thấy bị mất tiền như vậy, bố mẹ tôi cũng có đôi chút nghi ngờ. Tuy nhiên, tôi vẫn chưa dừng lại, hết lần này đến lần khác, tôi lấy trộm tiền từ túi của mẹ, ví của bố để nạp thẻ. Tiền tiêu vặt của tôi khi ấy không đủ để tôi trang trải trong game. 100 ngàn, 200 ngàn rồi đến 500 ngàn, bố mẹ ngày càng nghi ngờ. Khi mà sự nghi ngờ đã tăng cao, bố mẹ tôi đã gài và bắt quả tang được tôi đang mở túi của mẹ để lấy tiền. Đánh đòn, khuyên nhủ, đe dọa, tất cả đều có nhưng tôi vẫn không bỏ được thói quen ấy… Những vết hằn trên người tôi ngày một nhiều, trên mông, trên đùi và thậm chí là trên tay. Bố mẹ đã rất bực về tôi nhưng tôi vẫn quá đam mê với game…
Lý do ư, bố mẹ hỏi tôi. Tôi đi chơi cùng bạn bè, tôi sinh nhật bạn, tôi đi mua cái này cái kia, đủ mọi lý do bịa ra để tránh liên quan đến game – việc mà có thể khiến tôi mất đi dàn máy tính.
Chỉ khi bị một lần bị trận đòn khiến tôi không đi được suốt cả 2 ngày, tôi mới bắt đầu hãm lại cái việc ăn cắp vặt đấy. Bố mẹ cũng giữ tiền kín hơn nên tôi muốn lấy cũng chẳng được. Tiền tiêu vặt vẫn được cho nhưng cũng đã ít lại. Tôi phải làm quen với cuộc sống game không nạp thẻ. Thiếu tiền chơi net, tôi cũng đã bớt ra ngoài hơn, chỉ ngồi nhà chơi và chat online với các “chiến hữu”
Và đương nhiên, kết quả học của tôi cực kỳ tệ. Năm lớp 6 lớp 7 thì tôi còn được học sinh tiên tiến nhờ chép được bài nhưng lớp 8 lớp 9 là bị trung bình – yếu. Biết được điều đó, bố mẹ tôi cũng có đưa ra vài lời răn đe và cũng có mời gia sư về nhà. Cũng mê game lắm, tranh thủ mọi lúc để chơi game nhưng có gia sư luôn kè kè bên cạnh nên tôi cũng không chơi được gì.
Chặng đường hối hận và sửa đổi
Nhớ ngày ấy, tôi chỉ chơi được game mỗi khi nghỉ giữa những ca học. Hết học thêm rồi học gia sư, tôi đều được đưa đón tận nơi và nếu phát hiện nghỉ học là cô giáo gọi điện thẳng cho bố mẹ tôi luôn. Bị ép buộc như thế, tôi đã phải học. Không học hành tử tế là tiền tiêu vặt, dàn máy tính của tôi sẽ đi tong… thế nên tôi mới cố gắng mà học.
Kỳ thi vào lớp 10 đã đến, tôi khi ấy vì được kèm chặt nên đã thi rất tốt. Đăng ký vào một trường THPT hạng trung nên tôi cũng có phần không quá lo lắng mà còn tự tin làm bài. Chính cái lúc ấy, tôi và bố mẹ mới vui mừng vì quá bất ngờ, chính bản thân tôi cũng không ngờ. Tôi thi được 56 điểm – số điểm mà có thể vào được bất cứ trường nào. Bản thân tôi cũng vui mừng lắm, bố mẹ cũng vậy.
Thế là chẳng còn lý do gì để cấm đoán nữa, tôi lại có được dàn máy tính của mình.
Thả hổ về rừng
Với điểm thi cao chót vót như vậy, bố mẹ nào mà chẳng phấn khởi. Tôi lại được chơi game thoải mái, tiền tiêu vặt thì lại được cho nhiều hẳn lên. Tiền nạp thẻ của tôi lúc đó không còn là vấn đề, cái chính là thời gian ngồi cầy nữa mà thôi.
Những game cầy cuốc lúc ấy hình như đã không còn nổi như trước, các chiến hữu của tôi đã chơi các game khác. Theo tôi tìm hiểu được khi ấy thì DotA là game nổi nhất nên tôi quyết định chơi game MOBA này. Đây là game không cần phải nạp thẻ nên tôi chơi nó rất thoải mái.
Cứ đi học về là tôi lại đâm đầu vào máy tính. Giờ thấy con chơi game như thế, bố mẹ tôi cũng chẳng nói gì bởi điểm thi cao chót vót như thế. Tôi lại càng được đà, chơi từ sáng đến tối đã là một thói quen của tôi. Cả 3 năm cấp 3 của tôi gắn liền với DotA, mọi buổi học thêm tôi đều bỏ, có khi là cả học chính. Nhưng may thay, trường cấp 3 của tôi là một trường khá dễ nên điểm số của tôi vẫn ở mức trung bình.
Học hành không phải lo, bố mẹ dễ dãi, vậy là con đường chơi game của tôi rất “sáng” với nhiều điều kiện thuận lợi. Tôi cũng đã thi đại học nhưng có học hành gì đâu nên lại cũng vào một trường tư. Bố mẹ thấy vậy cũng không có vấn đề gì, cứ thấy con đi học là tốt rồi.
Từ khi vào đại học, tôi chuyển sang chơi Liên Minh Huyền Thoại. Rank của tôi giờ đã là Kim Cương. Tôi dành toàn bộ thời gian của mình vào game. Giờ đây nghĩ lại mới thấy lúc đó mình thật ngu ngốc, không có định hướng cũng như dự định gì cho tương lai.
Cho đến một ngày…
Còn tiếp