Những kẻ phản diện còn có nhiều fan hơn nhân vật chính ư? Đó là điều chứng tỏ tác giả đã thành công trong việc miêu tả nhân vật.
Có một điều kỳ lạ tôi nhận ra khi xem anime rằng: dù các anh hùng có mạnh mẽ, vui tính hay hoàn hảo đến đâu thì tôi vẫn bị thu hút bởi những gã phản diện. Và khi nhắc đến khái niệm “villain”, ý là những nhân vật có hành động trái ngược với đạo đức và pháp luật thông thường. (Ở bài viết này, tôi sẽ không đi sâu vào khái niệm anti-hero và anti-villain).
Điều này có thể là bởi vì, một số khán giả bắt đầu cảm thấy nhàm chán khi phải chứng kiến những nhân vật tốt đẹp từ đầu tới cuối, luôn hi sinh bản thân vì lợi ích chung. Họ muốn tìm hiểu một nhân vật kiểu mới, không hề hoàn hảo, không phải lúc nào cũng có những quyết định tốt nhất, mắc phải sai lầm và không kịp sửa lỗi. Họ muốn xem một nhân vật xấu tính mà có thể dễ dàng đồng cảm. Đó là lý do, những tên phản diện có chiều sâu ra đời.
Và nhắc đến những gã phản diện có chiều sâu trong manga/anime, thật khó để bỏ qua Hunter x Hunter của tác giả Togashi Yoshihiro.
Một nhân vật phản diện khiến người đọc không chỉ kinh hãi, mà còn rung động, thương cảm: Vua kiến Meryem. Có lẽ bởi, hắn không thực sự là phản diện. Hắn bị dòng đời xô đẩy, sinh ra đã là một kẻ sát nhân, và mọi thứ diễn ra quá thuận lợi để hắn thể hiện sức mạnh thống trị của mình lên những sinh vật yếu đuối, con người. Khoảnh khắc tạo nên cái “ác” của Meryem là khi hắn vừa được sinh ra, lần đầu đặt chân đến một làng mạc và giết người ăn thịt để bổ sung dinh dưỡng. Quả thực, Togashi đã tạo lên Vua kiến – một nhân vật phản diện khiến người ta ghê tởm từ bề ngoài cho đến nội tâm – một kẻ tồn tại để làm vua, luôn đứng từ trên đỉnh cao nhìn xuống và trái tim không bao giờ có chỗ để tình yêu tồn tại.
Nhưng nguyên nhân của tất cả những điều đó bởi hắn sinh ra đã được đặt lên ngai vàng, hắn không được phép đưa ra quyết định, mọi thứ xung quanh hắn tuân theo một quy luật cố định và hắn chỉ là một mảnh ghép trong những bánh răng đang chuyển động ấy. Phải chăng, trong thâm tâm hắn luôn tồn tại cái cảm giác nhàm chán, cô độc? Phải chăng chính vì được sinh ra đã có quá nhiều quyền năng nên hắn luôn khao khát được một lần thua cuộc? Và phải chăng vì vậy, hắn mới rung động trước Kogumi – một cô gái mù nhưng lại luôn thắng hắn khi chơi cờ Gungi?
Meryem là kiểu nhân vật quái đản, khác hoàn toàn với phong cách của Kuroro hay Hisoka. Điều tôi thích ở Meryem là hắn là một tên khốn, hắn nguy hiểm, tàn độc và đối xử tàn nhẫn với cả đồng loại, ngay cả người mẹ khi vừa sinh hắn ra cũng bị hắn giết chết và bỏ đi không nói một lời. Nhưng sau tất cả, hắn vẫn mang bản chất của con người. Khi đấu trận sinh tử với Netero, Togashi-sensei đã nghĩ rằng nhân cách của Meryem đang ở ranh giới giữa người và kiến. Và sau khi được thuộc hạ hồi sinh, Meryem đã không còn muốn thống trị thế giới, hắn muốn được trở thành một con người. Khao khát duy nhất của hắn là được gặp lại Kogumi, được đánh cờ Gungi cùng cô như một con người đúng nghĩa. Cuối cùng, hắn không còn là Vua kiến – một loài sinh vật cao cấp mà chỉ còn là một gã trẻ con, cứng đầu luôn muốn thắng một trận cờ Gungi.
Định mệnh đã trói hắn và người con gái ấy lại với nhau, cho hắn thấy những lý do mà mình tồn tại rồi nhấn chìm họ trong những cảm xúc giản đơn và đẹp nhất. Đối với tôi, Meryem không thực sự ác bởi đâu đó trong hắn vẫn còn sót lại một trái tim non nớt cần được yêu thương. Chính bởi vậy, hắn trở thành một trong số những nhân vật phản diện thành công nhất trong Hunter x Hunter.
Một nhân vật phản diện kinh điển khác không thể không kể đến trong HxH chính là Kuroro Lucifer. Bề ngoài khỏi nói, hắn là một quý ông đúng nghĩa: bảnh bao, lịch lãm lại luôn khoác lên mình những chiếc áo lông thời thượng, khí chất lạnh lùng nhưng lại rất quan tâm đến đồng đội khiến bất kỳ thiếu nữ nào cũng phải rung động. Thế nhưng, có ai lại muốn nhìn thấy một nhân vật vừa có vẻ ngoài hoàn hảo lại mang một tích cách tích cực, luôn làm điều đúng đắn, lúc nào cũng tốt đẹp, một nhân vật không hề có điểm yếu hay một lần mắc sai lầm không? Như thế chắc hẳn là rất nhạt nhẽo, không có chiều sâu. Vậy nên ngay từ đầu Togashi-sensei đã cho chúng ta biết một bộ mặt khác của Kuroro, một bộ mặt tối tăm ở trong màn đêm và sẽ khiến sự hoàn hảo của hắn sụp đổ trước bất kỳ quý cô mê cái đẹp nào: Hắn chính là thủ lĩnh của một băng nhóm tội phạm khét tiếng, Ryodan và cũng là kẻ thù truyền kiếp của Kurapika.
Có lẽ sẽ có người nghĩ rằng mang trong mình tính cách của một tên phản diện sẽ làm sụp đổ hình tượng tốt đẹp của nhân vật, khiến hắn trở nên kém hoàn hảo hơn so với ban đầu. Nhưng không! Chính vì những điều đó mà độc giả mới yêu thích cái tên Kuroro Lucifer đến vậy. Bởi lẽ, một nhân vật thú vị hay không không phụ thuộc vào thước đo đạo đức của hắn, mà là dựa vào tính cách và tâm lý hắn phức tạp đến mức nào. Đúng là hắn đã từng giết rất nhiều người, đúng là hắn đã từng tàn sát cả một bộ tộc và móc mắt của họ để bán cho bọn buôn mắt đỏ, hành động của hắn sai trái, man rợ và đi ngược lại hoàn toàn với nhân phẩm con người. Thế nhưng cách hắn thao túng con người bằng sự tự tin, ngạo nghễ của hắn, trí tuệ bậc nhất cùng với tâm lý phức tạp, khó đoán lại thực sự rất cuốn hút.
Kuroro là một lãnh đạo thiên tài. Hắn tàn nhẫn, tàn bạo, nguy hiểm, âm mưu, xảo quyệt,.. Và hơn ai hết, Kuroro có một cái đầu lạnh, luôn bình tĩnh, phán đoán sự việc chính xác và nắm được điểm yếu của đối phương để lợi dụng họ. Thậm chí có người còn cho rằng thành viên trong bang Nhện cũng chỉ là những quân cờ của hắn mà thôi. Kuroro, hắn hoàn hảo trên mọi phương diện. Cách hắn hành động, quyết liệt và dứt khoát. Cách hắn thao túng, điều khiển người khác để đạt được mục đích của mình, ranh mãnh và khôn ngoan. Cách hắn che giấu tình cảm của mình sâu đến nổi không ai có thể hiểu hắn ta nghĩ gì và quan tâm đến thứ gì, khó hiểu nhưng cũng đầy quyến rũ. Cách hắn lên kế hoạch cho mọi việc và biến những kế hoạch tưởng chừng không tưởng thành hiện thực, cầu kỳ và tỉ mỉ. Cách hắn thực hiện những hành động tội tác một cách hoàn hảo ấy khiến chúng ta dẫu biết hành động đó là sai trái nhưng cũng không thể phán xét hắn được. Và đó cũng chính là điểm mạnh khiến hắn trở nên thú vị hơn bao giờ hết.
Suy cho cùng, hắn chính là nhân vật khiến người ta cảm thấy mâu thuẫn và khó hiểu nhất. Nhưng điều đó không thể phủ định rằng, hắn vẫn hoàn hảo theo cách của riêng mình.
Lúc trước khi nhìn vào Kuroro hay Meryem, tôi cứ ngỡ rằng mình sẽ cảm nắng trước những kẻ giàu quan tâm dù bề ngoài tỏ ra lạnh lùng xa cách. Thật ra điều này một phần cũng đúng thôi, nhưng sau này tôi mới phát hiện rằng nó vẫn chưa đủ. Bởi sau khi gặp Hisoka (Hunter x Hunter), tôi luôn tự hỏi rằng tại sao mình lại mủi lòng trước nhân vật này. Hắn không lạnh lùng mà hay trưng ra cái nụ cười khoái chí, hắn không nghiêm túc mà lại luôn hơn hớn với những trò chơi khăm, hắn cũng không đẹp trai theo kiểu cool ngầu mà những cô gái thường cảm nắng, càng không phải dạng play-boy, nhà giàu, đại gia bên cạnh những gái chân dài. Vậy nên tôi luôn tự hỏi, điều gì khiến tôi thích thú ở một gã điên như vậy?
Rồi mãi sau này, tôi mới nhận ra vấn đề của mình. Không khó để chỉ ra những gã phản diện được nhiều người mến mộ trong thế giới manga/anime rộng lớn, và mỗi kẻ phản diện lại trở nên quyến rũ vì mục đích của riêng họ. Một số kẻ làm điều ác vì mong muốn được công nhận, một số khác vì sự cứu rỗi còn một số thì chỉ đơn thuần vì tham vọng tiền tài và quyền lực.
Và trong trường hợp của Hisoka, gã phá hoại thế giới chỉ vì… vui. Nói thẳng ra, gã hoàn toàn không có mục đích dù là chân chính hay suy đồi đi chăng nữa. Ngay từ khi xuất hiện, Hisoka đã mang lại sự kinh hãi cho độc giả khi giết hàng loạt thí sinh ở Arc Exam. Thế nhưng gã làm thế không vì lòng tham hay ham muốn thể hiện quyền lực. Thú vui duy nhất của Hisoka là tìm và được đánh với những kẻ mạnh mà gã thấy hứng thú. Vậy nên bọn vô dụng trước mặt gã chỉ có nước chết đi cho rộng đất mà thôi. Gã tha mạng cho Gon chỉ vì gã muốn để cậu bé có thể trưởng thành hơn, rèn luyện ở phong độ cao nhất trước khi đấu tại đấu trường trên không. Bởi hơn cả một trận đấu hay, gã khao khát được say máu kẻ thù, bật ra những tiếng người khoái chí dẫu là trong kinh sợ đi chăng nữa. Quả thực, Hisoka dù có độc ác, tàn bạo thì gã vẫn khó để nói rằng gã hành xử giống một người trưởng thành. Bởi thế giới quan trong mắt gã, tất cả chỉ là đồ chơi thôi.
Kể cả không có những “mặt tốt tiềm ẩn” hay quá khứ bí ẩn nhuốm màu đen tối, Hisoka vẫn cuốn hút bởi phong thái tự tin ngạo nghễ. Khi suýt bị lộ vì quẻ bói của Kuroro cho từng thành viên, trong tích tắc Hisoka vừa ứng biến nhanh, vừa hiểu những câu bói trừu tượng, vừa sáng tạo ra những câu bói nghĩa khác có lợi cho mình, ta thấy một Hisoka ranh mãnh, khôn ngoan. Khi hắn xõa tóc và bỏ đi lớp trang điểm lòe loẹt, ta thấy một gã trai quyến rũ mặc dù gã ta không đẹp trai một cách truyền thống. Và khi chiến đấu bên cạnh Gon và Killua ở Arc Đảo Tham Lam, chúng ta lại thấy gã là một đồng đội đáng tin cậy.
Dù Hisoka được phác họa là kẻ nói dối không lường, hay thay đổi, thì tình cảm của gã lại rất rõ ràng, ngay thẳng. Gã không hề bị ảnh hưởng bởi những lời giáo huấn hay thi thoảng lại thốt lên dăm ba câu thoại khiến người đọc phải ghi nhớ để trở thành những câu nói bất hủ. Cũng chính vì vậy, Hisoka là một kẻ khó đoán, một nhân vật vô cùng phức tạp, một tên hề với nhiều bộ mặt khác nhau. Gã có thể trở nên nguy hiểm, một tội phạm dám đương đầu với cả thế giới. Gã cũng có thể trở nên quyến rũ, mê hoặc và gây ấn tượng tốt với nhiều người. Ngay cả Machi cũng bị hắn thu hút, sau khi thua trận với Kuroro đã đến hốt xác, khâu người lại và cảm ơn gã. Sau tất cả, gã không phải dạng người hùng được tôn vinh như thánh thần, càng không phải dạng hy sinh bản thân để cứu thế giới. Hisoka là phản diện, gã chọn cách sống đi ngược với pháp luật và đạo đức thông thường, để tạo ra thế giới cho riêng mình.
Nhớ rằng lúc trước, cái ác được xây dựng rất đơn giản. Một bộ mặt đáng sợ để dọa trẻ con kèm theo tính cách lỗ mãn, điệu cười man rợ nữa là xong. Họ tồn tại chủ yếu để lăng-xê anh hùng mà thôi.
Thế nhưng trong truyện của Togashi, cái ác lại được xây dựng tỉ mỉ và tinh tế, tô điểm bằng một vỏ bọc quyến rũ, là mục tiêu để khai thác chiều sâu về tính cách. Không chỉ Hisoka, Kuroro và Meryem, trong Hunter x Hunter có biết bao nhiêu kẻ phản diện. Họ có thể là những tên khốn nạn, lừa lọc, thao túng và giết người như ngóe. Họ có thể là những tên dị hợm, suy nghĩ chẳng giống ai và không được ai chấp nhận. Nhưng sau cùng, đối với ta những kẻ phản diện lại luôn chân thật hơn anh hùng, khiến ta không khỏi cảm thấy khâm phục và đồng cảm. Bởi vì thế giới này vốn không hề tồn tại hai màu trắng đen đơn thuần mà chỉ có xám. Bởi vì đôi khi kẻ ác mới chính là tấm gương thật sự phản chiếu xã hội và bản thân chúng ta.
Đó cũng là những lý do vì sao ta lại yêu thích những gã phản diện.
Theo takoyaki.asia