Một câu chuyện không mấy vui được một bạn nữ chia sẻ trên fanpage Liên minh huyền thoại
Nếu những cô gái – chàng trai nào có sở thích suy nghĩ cuộc đời lúc nào cũng là 1 một màu hồng hạnh phúc. Đắm chìm trong những câu chuyện ngôn tình, “soái ca” đẹp đẽ với hy vọng về một tình yêu đẹp giữa các game thủ nam và nữ. Thì có lẽ chúng ta nên nhìn nhận được một sự thật khá phũ phàng qua những lời tâm sự bên dưới
Phải, người tôi yêu là một người lấy game làm công việc. Một công việc khó khăn khi mà nơi tôi sống coi đó là địa ngục “văn hóa”.
Chúng tôi quen nhau đã lâu. Nhưng lúc đó tên tuổi của tôi đang được ghi bên cạnh một người khác. Và anh đơn thuần chỉ là một người anh trai qua mạng của tôi. Một đồng đội Liên Minh Huyền Thoại, một tín đồ Skin.
Anh yêu tôi, tôi biết. Nhưng vì 1 phút nông nổi và món nợ tình cảm tôi đã không cho anh cơ hội ở bên tôi bằng tình yêu của anh. Cứ thế thời gian trôi qua. Anh từ một con nghiện game online. Sống khép kín đã trở nên vui vẻ hòa đồng hơn.
Nhưng…
Anh vẫn là anh online của tôi. Và tôi vẫn chưa là “của anh”. Nhưng tình cảm đã thay đổi.
Khoảng thời gian tôi và người cũ cãi nhau. Tôi đã khóc rất nhiều. Khóc đến xót lòng. Ngất đi vì nỗi đau. Không phải vì tôi yêu mà vì tôi đã sai. Lúc đó. Anh đã biến mất. Đó cũng là lúc anh biết, tôi lớn tuổi hơn anh.Anh ra đi, tôi có khoảng thời gian chìm đắm trong hư vô. Nhìn thì hạnh phúc nhưng thực tế tôi đang tự xé trái tim tôi để tìm anh.Ngày dứt nợ, anh không nói gì. Tôi nghĩ anh sợ tôi sẽ yêu anh để thay thế. Nhưng không, anh đã yêu một người con gái khác, một người tôi biết “thậm chí không phải con gái”. Anh không biết điều đó.
Nhìn anh bị biến thành trò đùa của đứa nam không rõ nữ không ra. Tôi đau lắm.
Tôi quyết định buông vì tôi đã nghĩ…. anh không yêu tôi nữa.Tôi giả vờ mượn tài khoản game của anh. Đổi tên như tên facebook của anh lúc đó. Rồi chặn anh. Rồi ngồi khóc trong cay đắng. Tôi thua rồi sao?Không, thời gian đó anh vẫn mù quáng không nhận ra tôi cố cứu anh. Anh cứ tin là nó yêu anh….
Tôi ráng quên đi anh. Tôi thân với một cậu bạn khác. Chúng tôi thỏa thuận. Tên đôi chỉ để cho đẹp. Cấm yêu.
Phải chăng anh đã nhận ra rằng tôi yêu anh quá nhiều?
Có lẽ vậy…
Xin lỗi mày BBS. Tao đã vượt qua giới hạn cấm. Nhưng vẫn là bạn chứ?
Sau đó anh trở về bên tôi. Cứ tưởng là hạnh phúc…
Anh quen tôi nhưng lại nhắn tin với cô gái khác. Chậc… Đàn ông mà. Sao đâu haha. Nhưng tôi tha thứ. Vì tôi yêu anh. Tôi đến nhà anh chơi. Vì tôi là gamer. Tôi không có nghề đúng nghĩa.
Gia đình anh tốc tôi lên xe (họ không có quyền làm vậy nhưng vì anh tôi nhịn). Họ muốn đuổi tôi đi. Nhưng anh, anh vì yêu tôi đã ngầm đón xe theo tôi về quê.Tôi vẫn không quên được giây phút tử thần gọi tên tôi ngay trong đêm. Trên chuyến xe ấy. Phải, họ đuổi tôi về “không có 1 xu trên tay”. Vì “tôi là con gái và đi chơi với người yêu là mất dạy”
Trong giây phút buông tay. Tôi bật khóc vì tôi nhớ tới anh. Anh đang ở chuyến xe sau theo tôi.Tôi đã gượm được. Những tưởng có anh ở bên là ổn. Nhưng người nhà anh không để tôi yên. Thậm chí còn mang chuyện tôi vô sinh (ức chế bằng thuốc để chữa bệnh) ra nói ngoa rằng tôi phá thai nhiều mới bị vậy. Cũng phải “con gái chơi game con nào chả là đĩ”.
Hah. Đời thật nực cười. Và tôi vẫn chưa kết hôn đâu. Soái ca? Ngôn tình? Yêu ctrai chơi game là chung tình? Không đâu. Tôi khuyên, yêu con trai chơi game như kiểu đào tạo chồng cho con khác vậy.
Và các cô gái à, chơi game là vất đi đấy. Yêu thì được, nhưng không ai lấy đứa chơi game đâu.
*Bài viết dựa trên suy nghĩ của bạn NeneKo, đã được biên tập cho phù hợp
Mọi chia sẻ bạn đọc xin vui lòng gửi về hệ thống Tin Nhắn của fanpage: